Xem thêm: Que thử ma túy tổng hợp
“Bùa lưỡi” - LSD là cách gọi của dân “chơi” áp cho loại ma túy dạng miếng dán mới xuất hiện nhỏ lẻ trên thị trường “đen” trong thời gian qua. Chính cái tên gọi này đã kéo theo việc dân sử dụng “bùa lưỡi” thường được gọi là “đoàn phù thủy”, các thành viên tham gia là “phù thủy” hay “phù thủy gia” thay vì cách gọi “phi hành đoàn” (dùng cho dân sử dụng thuốc lắc), “đoàn leo núi” (dùng cho dân sử dụng ma túy “đá”) như trước đây. Mặt khác, ngoài tên gọi trên, một số dân chơi còn gọi “bùa lưỡi”- LSD là “tem thư”, “phai”, “kẹo dán”, “trip”…
LSD (Lysergic Acid Diethylamide) là hoạt chất kích thích thần kinh cực mạnh, được tìm ra bởi nhà khoa học Thụy Sĩ - Albert Hofmann vào năm 1943.
Khi phát minh ra hoạt chất này, ông Hofmann hi vọng sẽ đóng góp nhiều cho việc chữa trị các căn bệnh về thần kinh. Tuy nhiên, lợi dụng chất kích thích này, người ta đã sử dụng chúng như một chất kích thích cực mạnh.
Khác với các loại ma túy tổng hợp dạng nước (GHB), dạng viên (thuốc lắc), dạng bột (hàng đá)… Mỗi miếng giấy tẩm LSD thông thường có kích thước 1,5cm x 1,5cm, được gắn một lớp nilon mỏng có khả năng tan trong nước trên bề mặt. Đồng thời, nó có tác dụng trực tiếp vào cơ thể người sử dụng thông qua cơ quan vị giác (lưỡi).
Đáng chú ý, thời gian mà “bùa lưỡi” tan hết trong miệng các “phù thủy” thường là 2 - 3 tiếng. Song, “thuốc” phát huy tác dụng thì chỉ cần cách thời điểm đính “bùa lưỡi” chưa đầy 5 phút là đủ (thậm chí còn sớm hơn khi có rượu, bia kích thích). Các “phù thủy” sau khi chơi “bùa lưỡi” sẽ phê trong vòng 6 tiếng. Mặt khác, để tăng thêm độ phê, ảo giác, các “phù thủy” thường nạp thêm rượu, bia hoặc nước suối - đối với dân không có thể lực. Mọi ảo giác như nhìn một tivi thành hai, cảm nhận như đang bay trên mây, cưỡi trên chổi... kế đó cũng xuất hiện.
Đặc điểm để phân biệt với các loại ma túy tổng hợp thông thường khác đó chính là việc các “phù thủy” sau khi đính “bùa lưỡi” chỉ thích tiếng nhạc nhảy được mở nhỏ nhẹ (không chát chúa, đinh tai như dân “lắc”, “nước biển” vẫn thường thích), khoảng không gian xung quanh thì vắng lặng, đèn mờ ảo, không có ánh sáng trắng (như nhà nghỉ, quán karaoke phòng riêng).
Bên cạnh đó, “bùa lưỡi” thường làm bạn với nhóm “đập đá” vì tác dụng của “bùa lưỡi” hiện được nhiều dân chơi ví như chất xúc tác kích hoạt thêm độ phê sau khi đã sử dụng ma túy “đá” vậy.
Thông thường, LSD sẽ bắt đầu có tác dụng sau 90 phút kể từ khi sử dụng. Các triệu chứng đầu tiên là giãn đồng tử, thân nhiệt thất thường, huyết áp và nhịp tim rối loạn. Một số người còn có thể đổ mồ hôi như tắm, hoặc cảm thấy ớn lạnh.
Người sử dụng LSD sẽ cảm thấy mất đi vị giác, mất ngủ, khô miệng, run rẩy, tâm trạng thay đổi thất thường. Thị giác của họ cũng trở nên nhạy cảm hơn đối với một số màu sắc.
Do LSD thuộc nhóm chất gây ảo giác cao, kích thích mạnh tới bộ não nên có thể gây ra bệnh tim mạch, đau cơ không chỉ trong lúc sử dụng “thuốc” mà còn kéo dài sau thời gian sử dụng.
Người dùng LSD sẽ nhanh chóng bị kích động mạnh, bị ảo giác những thứ không có thật bắt đầu xuất hiện. Giai đoạn cao trào, người sử dụng cảm tưởng như mình đang ở… thế giới khác.
Nếu sử dụng liều lượng đủ lớn, LSD sẽ gây ảo giác mạnh. Hiện tượng ảo giác, lung linh huyền ảo cũng như rùng rợn theo đó cũng xuất hiện theo, ví dụ như đang đứng trên tầng 5 nhìn xuống tầng 1 chỉ có cảm giác cách 1m chiều cao hay nhìn một chiếc Tivi thành 2-3 chiếc...
Không chỉ vậy, kích cỡ, hình dáng của sự vật xung quanh cũng như bị bóp méo. Thậm chí cơ thể còn trở nên nhạy cảm đến mức việc chạm vào tay thông thường cũng trở nên kỳ dị, đôi khi thấy hoảng loạn, sợ hãi
Khả năng suy xét và nhận biết nguy hiểm cũng theo đó giảm sút. Một người sử dụng LSD có thể tìm cách nhảy ra khỏi cửa sổ để có thể… nhìn mặt đất rõ hơn. Hay có người lại thích đứng giữa ngã tư đông đúc xe cộ để ngắm Mặt trời.
Có thể nói, ảnh hưởng của LSD lên cơ thể không nhiều nhưng ảnh hưởng lâu dài đến tâm lý con người có thể lên tới hàng tuần, thậm chí cả năm.
Bên cạnh đó, LSD sẽ tích tụ dần trong cơ thể, khiến cơ thể “nhờn” thuốc, đồng nghĩa với việc người dùng càng phải sử dụng nhiều thuốc hơn mới có thể rơi vào trạng thái “phê thuốc”. Điều này sẽ làm gia tăng nguy cơ gây tổn thương tâm lý, trầm cảm, thậm chí là tâm thần phân liệt suốt đời.